“Mẹ ơi! tin con đi, con không thấy đau chút nào, con thích lắm ạ. Bé N thì thầm ngọng ngĩu…
Tôi cố gắng hiểu ý của con dù con đang ngậm chiếc bông gòn trong miệng. Đôi mắt cười cứ như đang trấn an trước trước sự lo lắng của tôi. Thú thực thì… Tôi đã nói dối như một biện pháp để giúp bé N chấp nhận khám và nhổ chiếc răng vốn đã bị sâu của con, cũng như tôi muốn né tránh sự lo lắng của bản thân tôi vốn là một người nóng tính.
Vốn dĩ tôi không tin chắc vị bác sĩ nhổ răng cho con tôi có quát tháo, la mắng thậm chí ép buộc con khi mà tôi đã chứng kiến quá nhiều những tình huống này ở những cơ sở điều trị khác. Nhưng mà… bé N nói nhẹ…
“Mẹ ơi! tin con đi, con không thấy đau chút nào, con thích lắm ạ”
Giờ thì tôi biết rằng, sự trải nghiệm của hai mẹ con lần này đã làm tôi thay đổi cách nhìn về bệnh viện, về những chiếc áo trắng trân quý nghề y.
Tôi thầm cảm ơn bác sĩ, cảm ơn sự trải nghiệm. Tự lòng với bản thân, Tôi không bao giờ nói dối với bé N nữa. Cảm ơn cô bác sĩ đáng kính…
Mẹ ơi! Mẹ! Về thôi ạ? Bé N thì thầm…
À… ừ… về thôi con.